lyfhangnam

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

lyfhangnam chào đón bạn!

Latest topics

» Tư vấn máy chạy bộ
Lời minh oan cho Thuý Vân^^ EmptyMon Apr 22, 2019 6:05 pm by E_Quest

» Tại sao không thể chạy nhanh
Lời minh oan cho Thuý Vân^^ EmptyMon Apr 22, 2019 6:03 pm by E_Quest

» CAM KẾT 100% HỌC VIÊN ĐẠT ĐIỂM TIẾNG ANH ĐẦU RA KỲ VỌNG
Lời minh oan cho Thuý Vân^^ EmptyTue Jun 05, 2012 4:32 pm by hueminh

» Vui học thử cùng bạn thân tại EQuest HCM
Lời minh oan cho Thuý Vân^^ EmptyThu May 17, 2012 8:44 pm by hueminh

» English khởi động mùa hè
Lời minh oan cho Thuý Vân^^ EmptySat May 12, 2012 9:39 pm by hueminh

» Du học hè Singapore và cơ hội nhận Ipad sành điệu cùng nhiều quà tặng hấp dẫn
Lời minh oan cho Thuý Vân^^ EmptySun Apr 22, 2012 10:53 am by hueminh

» CHƯƠNG TRÌNH KHUYẾN HỌC MỪNG KHAI TRƯƠNG CƠ SỞ MỚI
Lời minh oan cho Thuý Vân^^ EmptyWed Apr 11, 2012 10:59 pm by hueminh

» CHƯƠNG TRÌNH KHUYẾN HỌC TOEIC, CE
Lời minh oan cho Thuý Vân^^ EmptyWed Mar 21, 2012 10:02 pm by hueminh

» Lì xì đầu xuân mừng khai trương cơ sở mới
Lời minh oan cho Thuý Vân^^ EmptySun Jan 01, 2012 7:12 pm by E_Quest

Affiliates

free forum


2 posters

    Lời minh oan cho Thuý Vân^^

    Mun
    Mun


    Tổng số bài gửi : 3
    Points : 9
    Reputation : 0
    Join date : 22/07/2009
    Đến từ : ..::Văn K20_CTN::..

    Lời minh oan cho Thuý Vân^^ Empty Lời minh oan cho Thuý Vân^^

    Bài gửi  Mun Wed Jul 22, 2009 9:18 am

    Bao nhiêu thế hệ đã đọc Kiều. Và họ đã quên Vân. Không những thế, họ không thèm chịu khó nhìn nhận về Vân để rồi xem nàng như một kẻ vô tâm may mắn. Bởi hai lần nàng lầm lỗi. Một là lúc nàng trách cứ chị khi chị Kiều khóc trước nấm mộ đầy ảm ảnh của Đạm Tiên:
    “Vân rằng chị cũng nực cười
    Khéo dư nước mắt khóc người đời xưa”
    Lần hai nàng ngủ một cách say sưa trong đêm gia đình họ Vương tan nát và ngày mai người chị của mình phải bắt đầu một cuộc đời cay nghiệt trong cõi hồng trần. Từ đó người ta vội vã hiểu cả cuộc đời nàng trong những lỗi lầm ngây thơ trẻ dại ở cái tuổi ăn no ngủ kỹ và quên luôn nàng một cách “vô tâm”.
    Điều đó có vẻ trở nên xác đáng khi người đọc quen theo dấu mòn của những khuôn mặt hơn người đi trước khi nhìn về Thuý Vân, để rồi “ đóng khung” nàng trong ý niệm: Thuý Vân đúng là một kẻ như họ đã nghĩ.
    Nhưng không, lòng yêu thương không hề gian dối.
    Từ trong sâu thẳm, ta có thể nào quên Vân, vì nàng cũng là một kiếp người, mà biết đâu nàng lại là hiện diện một đời sống hằng thường, một loài hoa hèn cỏ nọi có mặt khắp cánh rừng.
    Đời mênh mông chi xứ.
    Còn Thuý Kiều lại như là một kỳ hoa dị thảo. Thử hỏi có bao nhiêu Kiều trong đời để ta dõi mắt yêu thương? Và có bao nhiêu là Vân trong đời để ta hờ hững?
    Khéo thay, những niềm yêu thương đôi khi rất lầm lẫn. Qua bao nhiêu là nhiêu khê, Kiều đã sống giữa đời với niềm hạnh phúc được sẻ chia, được đồng cảm của nhiều số phận. Nhưng nàng Vân, như một kiếp hoa dại, vẫn cô đơn và bị lãng quên. Vâng, Vân đã sống gần như trong sa mạc lãng quên và không được chia sẻ thấu hiểu của mấy ai.
    Trớ trêu thay của quả kiếp nhân duyên, nàng là em của Thuý Kiều, và vì thế nàng đã phải là vợ của Kim Trọng. Trong đêm trao duyên, Thuý Vân đã “ ân cần hỏi han” và tỏ ra là người hiểu Kiều:
    “một nhà để chị riêng oan một mình”.
    “nỗi riêng còn mắc mối tình chi đây”.
    Và Thuý Kiều đã bày tỏ hết lòng mình một cách khôn ngoan để nhờ Thuý Vân “xót tình máu mủ , thay lời nước non”. Kiều đã nói liên tục và hình như chẳng muốn cho Vân được nói để khi
    “Cạn lời hồn ngất máu say”.
    Sau đó với cả nhà, Vân ngơ ngác đem thẳng bảo vật tình yêu của chị trao cho định nói điều chi thì Kiều đã ngắt lời trong nức nở đứt đoạn:
    “Này cha làm lỗi duyên này
    Thôi thì nỗi ấy sau này đã em”
    Lỗi tơ tóc với chàng Kim giờ đây buộc Vân chia sẻ. Sau này trong lưu lạc, nhiều lần Kiều đã nhớ em, nhưng nhớ em trong nỗi băn khoăn về ân nợ duyên tình ngày nào chưa trả được với người yêu của mình. Cả nhà họ Vương cũng thế, họ chỉ nghĩ đến Vân như một người trả nợ duyên cho Kiều không hơn không kém:
    “Trót lời nặng với lang quân
    Mượn con em nó, Thuý Vân thay lời
    Gọi là trả chút nghĩa người
    Sầu này dằng dặc muôn đời chưa quên”
    Có nhẫn tâm không khi “mượn” cả cuộc đời “ngày xuân em hãy còn dài” của Vân để xe dây một cách khập khiểng cho chàng Kim. Có ai đã nghĩ thế không? Và sau này nàng Vân cũng mãi là kẻ làm bổn phận. Chuyện hôn nhân với Kim Trọng là “chuyện cửa nhà”, là “thừa gia”:
    “Cửa nhà dù tính về sau
    Thì là em đó lọ cầu chị đây…”
    “Thừa gia chẳng hết nàng Vân
    Một cây cù mộc, một sân quế hoè”
    Thế là trong khoảng “ trăm năm trong cõi người ta” ngắn ngủi, Thuý Vân hiện diện giữa đời thực với sự cam chịu, lặng lẽ.
    Với những nét bút vẽ nên “ khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang” và duyên Tấn Tần đầy yêu thương của người chị Kiều trao cho, người ta dễ dàng tin rằng cuộc đời nàng Vân mới may mắn làm sao. Và con người vốn ưa yêu thương những tài hoa vô giá nên chẳng để ý rằng đằng sau Kiều mười lăm năm lưu lạc má hồng tàn phai khổ đau và hi sinh vô lượng vì cha mẹ, còn một người em cũng lặng lẽ tạ ơn đời bằng một sự hi sinh chiếc bóng không lời. Nàng Vân tiếp kiến cuộc tình của chị dù biết rằng kẻ tri âm suốt đời kiếm tìm của chồng là người chị Kiều yêu quí của mình:
    “Có khi vắng vẻ thư phòng
    Đốt lò hương giở phím đồng ngày xưa
    Dường như bên nóc bên thềm
    Tiếng Kiều đồng vọng bóng xiêm mơ màng”
    Rồi mặc nhiên cứ thế, nàng trở nên một tha nhân tù tội trong chiếu chăn hạnh phúc với ngưởi chồng bất đắc dĩ. Và người đọc từ xưa có nhìn thấy đâu những giọt nước mắt chảy vào trong che giấu ưu phiền của một loài cỏ dại(!?)
    Có ai thấu hiểu trong căn nhà ấy, Vân đã từng chiêm bao thấy Kiều để “ tỉnh ra mới rỉ tai chàng”. Và chính thế nên trong màn đoàn viên tái hợp dở khóc dở cười của tạo hoá, một nàng Vân đau khổ tột cùng mới được phơi bày đầy đủ. Trong hình hài “tàng tàng chén cúc dở say” , một nàng Vân vô tâm ngày nào tan biến để nhường chổ cho những lời rành mạch về “tác hợp cơ trời” , về “ những là rày ước mai ao” trong tâm tưởng người chồng hờ , và cả nỗi trớ trêu “ vậy đem duyên chị buộc vào duyên em”.
    Lạ thay lúc này chính là lúc nàng nói nhiều nhất trong đời, nói như một giải thoát nội tâm. Bởi lẽ chắc nàng hiểu, nên nàng là người đầu tiên gợi mở một hạnh phúc tái sinh cho Kim Trọng. có thể người ta vẫn hiểu là lúc này Vân lại tỏ ra vô duyên(!), Nhưng không, hơn ai hết nàng “từng trải” để thấu hiểu - ít ra trong khía cạnh này. Bởi vậy, nàng nói trong một giọng điệu cay đắng xót xa, đầy mai mỉa cho chính mình:
    “Bây giờ gương vỡ lại lành
    Khuôn thiên lừa lọc đã đành có nơi
    Còn duyên may lại còn người
    Còn vầng trăng bạc, còn lời nguyền xưa”.
    Chàng Kim và chị Kiều vẫn “còn” rất nhiều, rất kịp thì sao nàng không nói(?!).
    Thế mới biết nhưng dâu bể đa đoan của đất trời không chỉ “ tương đố” với tài hoa mà với cả những cuộc đời bình thường cũng bị nó phiền luỵ tất .
    Với nàng Thuý Vân, một lần nữa người cha già thi ca trên núi Ngàn Hống đã hoàn mỹ cái lẽ yêu thương sâu thẳm của con người. Ông đã không bỏ rơi con người tuyệt sắc đã đành, nhưng cũng chẳng lãng quên những hoa đông cỏ nội thường tình.
    Và có nên chăng khi một thời ta đã minh oan cho Thuý Kiều, môt lần biện bạch cho Hoạn Thư, thì lần này ta lại minh oan cho Thuý Vân? Còn bao nhiêu hoa tàn cỏ dại nữa trong đời ta chưa biết? Hẳn rằng lòng yêu thương mãi mãi vẫn còn đi lại trên mặt đất nhân thế, không chỉ biện bày chút tâm cho những đồng cảm mà còn lặng lẽ hiến dâng cho đời, cho người!
    Chủ nhà!
    Chủ nhà!
    Admin


    Tổng số bài gửi : 25
    Points : 54
    Reputation : 0
    Join date : 21/06/2009
    Age : 31
    Đến từ : Lớp học yêu thương!

    Lời minh oan cho Thuý Vân^^ Empty Re: Lời minh oan cho Thuý Vân^^

    Bài gửi  Chủ nhà! Wed Jul 22, 2009 9:28 am

    Chủ đề này sẽ được sử dụng là tài liệu học tập đây!Cảm ơn MUN nhiều Mad!

      Hôm nay: Sat May 11, 2024 4:50 pm